Thật muốn nói ra hết tất cả tâm tư trong lòng, tuổi mười sáu đến thật vội vàng chỉ thoáng chốc sau cơn mưa mùa hạ, gửi lại hết những tâm tư của tuổi mười lăm yêu dấu. Họa chăng con người ta càng lớn càng mong muốn quay về những năm tháng xưa, có tôi, có anh, có những kỉ niệm đẹp đẽ khi ấy, mong manh thật, những sợi kỉ niệm giờ đây dường như đang chầm chậm nhẹ nhàng chảy từng giọt từng giọt xuống cái cốc thủy tinh màu bạc mà tôi ấp ủ để tặng anh. Tháng năm chẳng dừng lại như thanh xuân của tôi và anh vậy, ta phải chia xa, nhưng cái cách chúng ta chia xa cũng thật êm đềm mà lại đầy giông tố. Tôi ngồi đây, anh ngồi đây , khoảng cách của chúng ta là bao xa, chỉ hai mươi cen-ti-mét nhưng cứ ngỡ là hai mươi dặm vạn xa trong câu chuyện anh kể tôi nghe ngày ấy về con đường tìm đến bình yên của một con người khao khát có được bình yên. Nhưng phải làm sao đây, tôi đang sống bình yên mà, chỉ mong mỏi một ngày bình yên ngày ấy lại trở về, nâng niu tôi trên cánh tay mềm mại ấm áp, xua tan hết cái buốt giá hay cái lạnh cháy nồng của mùa đông. Anh mãi xa rồi, hình ảnh chàng trai nhỏ của tôi thật sự xa rồi, hư vô và tôi cũng phải dõng dạc nói rằng mình thật sự quên rồi. Chúng ta cứ như vậy nhé, gửi anh vào những kỉ niệm xưa ấy để gió và trăng cuốn đi, đi thật xa tôi, xa trái tim nhỏ bé này vậy...
Lucasta Susan

Comments