Chỉ để mọi thứ dần trôi thế t vào khoảng không ấy, hôi, cứ nhìnvừa có chút nuối tiếc, ân hận, vừa được thấm đẫm cái dư vị của buông xuôi! Có lẽ là khoảnh khắc giải quyết tốt nhất cái thức quà không ngọt, không đắng, chỉ để lại một chút hương thơm của thảo mộc trong lòng. Khoảng cách giữa hai ta là bao xa khi hình bóng anh đã sớm mờ nhạt dần trong tâm trí cô, có lẽ không mờ nhạt đâu, chỉ là chưa từng nghĩ đến...Từng lời cất lên dường như chỉ để lại chua xót, đôi môi anh cũng tái đi hệt như ngập trong lòng sóng biển, có bóng cô, bóng anh ta nhưng không có anh, nó cũng lại giống cái cách giấc mộng hão huyền trong anh vội tắt, cứ hiển hiện chập chờn mấp mé không sao yên giấc. Bởi vì anh biết khoảng cách đó như vừa xác định, vừa mới báo cho từng nhịp đập trong anh rằng mọi thứ hơn hết hôm nay nên dừng lại. Cô khoác tay ai kia đó, khoác lên mình bộ váy mới, màu son mới, đôi hài mới, tình cảm cô lúc này có được gọi là mới không? Nếu phải nói rằng thức tình cảm anh luôn ngóng trông và tương tư về kia là mới thì thật không đúng, cô có từng lúc nào, chỉ thoáng chốc vu vơ mà nghĩ về chuyện tình ta đâu nhỉ? Trái tim giờ như đang ở giữa sa mạc tuyết mà không có hơi người mặn nồng ấp ủ của anh đã bao lần thổn thức, cứ nghĩ rằng mọi thứ sẽ nhẹ nhàng thôi! Nhưng không, có chăng đâu đây anh đang đấu tranh để dành lấy lý trí, anh không hùng hổ mà đứng lên kéo cô về bên cạnh anh, anh đâu dám làm điều đó! Chẳng phải vì cái mác tai tiếng người đời sẽ gán nếu anh bước đến và dù dũng cảm làm vậy. Hệt như một chiến binh đi tìm lại tình yêu sau đống đổ nát của chiến trường nhỉ? Anh không mảy may điều ấy, dù có chăng nó cũng chỉ thoáng qua đâu đây và tự ngâm mình vào khoảng không mà giờ đây tâm hồn anh đang như dựa dẫm bầu bạn; hơn hết là vì anh biết cô sẽ không chọn anh dù người kia có sánh bước bên cô lúc này hay không. Đơn giản chỉ vì thế thôi, cái mác người tốt có được bao xa khi chuyện này là hiển nhiên! Anh cũng trong cơn đau quặn thắt tự tìm cho mình cái cớ mà bao biện để những giọt nước mắt thôi đừng rơi : chuyện xảy đến khiến anh nhận ra hình ảnh yêu thương sóng đôi chỉ mình anh hoài tưởng, tơ vương mình anh cố chấp nắm. Có vẻ như đang trên một bàn cờ và anh mất đi nhiều quân đáng tin cậy của mình vậy! Thôi vậy, đành đến đây! Gửi gió và cả nắng hạ mang những ưu phiền của anh bay xa, gửi lại vùng kì ức đẹp đẽ, chân trời mà bấy lâu hằng mơ ước bên em vào ngăn kéo thứ một nghìn lẻ một, sẽ nhớ lắm và cũng sẽ khó lắm, nhưng như vậy sẽ tốt cho tất cả! Tạm biệt tình đầu ngây thơ yên bình của tôi, tạm biệt nhé, mãi mãi, cũng rất khó để nói rằng tôi chúc em hạnh phúc nhưng mong em yên tâm và mãi vui tươi. Trong nỗi thổn thức tìm tàng của tôi, em vẫn là em, tôi vẫn là tôi, bình an nhé !
12h 19/5/2021!

Comments