Chẳng biết vì sao nữa, tự bao giờ nụ cười đơn thuần của cô gái nhỏ ngày xưa dần vụt tắt theo giai điệu của bản nhạc buồn bất chợt nhanh chóng vừa cất lên hay là giai điệu khắt khe cô độc của cái nơi gọi là cuộc đời cứ nhẹ nhàng dày vò một con người từng chút từng chút một như một cơn bệnh ăn mòn người ta từ từ trong đau đớn, như một vết thương cứ hằn mãi trong tim, chẳng thể nào chữa lành được nữa, mãi mãi. Cũng chẳng biết vì sao nữa, một cô gái đang tuổi xuân thì phải chịu đựng những dày vò mà chỉ mình cô hiểu, chỉ mình cô của cô độc cảm thấy, mình cô của nước mắt cảm thấy, chẳng biết vì sao cô lại phải dấu bao nhiêu nước mắt, bao ngần nỗi chua xót một mình cam chịu, một mình ngẫm nghĩ, một mình tổn thương, một mình đau khổ rồi cuối cùng cũng chỉ dám khóc thầm. Bản thân cũng thật là, không tài giỏi, không thanh tú, không xinh đẹp, không ưu tú, không may mắn, không dễ để người khác yêu quý nhưng lại dễ để từng người từng người căm ghét thù hận rồi rời xa. Nhưng tự hỏi tại sao chứ, cô gái ấy không xinh đẹp, không ưu tú, không tài giỏi có phải là lựa chọn không, có mấy ai, mấy vị phu nhân, mấy viên quan cao, mấy vị cao quyền nhiều chức, mấy người ưu tú nhận ra bao nhiêu điều bản thân có đã đầy ắp là những cố gắng hay chỉ là một phần, còn cô gái ấy thì sao, một con người luôn phải dày vò, luôn lo lắng, luôn sợ sệt, luôn đấu tranh, luôn cố gắng, luôn ngậm đắng vào trong, mặc cho ngàn gai trăm mũi cứ đan xen nhau mà cấu xé tâm can này, cô ấy không tốt ở đâu hay do ông trời không đãi ngộ, cứ nỡ không đoái hoài một sinh linh nhỏ bé này, cứ phải chịu uất ức, chịu những đòn roi tâm lý, hứng chịu tất cả đến nỗi mờ mịt lối ra. Cô gái bé nhỏ của tôi đã phải làm gì để được đãi ngộ một cách tàn nhẫn như vậy, để bị hất hủi, bị chê trách, bị khinh bỉ, bị chửi rủa, bị hiềm khích, bị đả kích? Tại sao người luôn chịu đựng và xin lỗi phải là em? Người ta nói rằng em hiểu chuyện, em biết ăn nói, em giỏi giang, em tốt tính chỉ để em phải nghe những lời cay đắng hay sao, chỉ để cô gái nhỏ nhắn mười mấy tuổi phải gánh vác nhiều thứ hơn hay sao, tại sao lại không nghĩ đến nó, nghĩ đến cảm nhận của nó dù là đôi chút thôi, dù chỉ một lần thôi... Thật là giả dối, thử nghĩ xem điều gì đã làm cô thiếu nữ năm nào đó còn hay nói cười lại phải khép mình lại nhìn cuộc sống một cách khác đi, có lẽ chỉ khác là giờ đây em nhìn với đôi mắt ướt đẫm và đôi môi tái nhợt thôi. Tại sao con người ta có thể thực dụng và đáng sợ đến thế? Chẳng hiểu nỗi vì sao lại vờ vật, phải trưng ra ánh mắt ấy, phải giả tạo với cảm xúc thật của mình, phải tỏ ra sùng bái người trên thứ bậc mình, phải làm những điều mà những đứa con may mắn tài giỏi hơn của cuộc đời yêu cầu và mong muốn, phải chạy theo những thứ xô bồ đó mà chẳng biết vô tình hay cố ý đạp đổ đi trái tim và tự tôn của bao người. Chẳng biết phải nói thật thương cảm cô gái của tôi, em là những con người phải nhặt những mãnh vỡ mà người ta đạp đổ đó hay nói thật may vì em không giống họ, lại càng không cùng một thế giới với những con người bỏ quên đạo lý làm người dù ở bậc nào cũng phải có , những người giống như tự xưng đế trong lòng mà cố ý bỏ qua hết những cảm nhận của những cô gái như em. Tôi lại thử hỏi bọn họ có quyền hạn gì chứ, có quyền hạn gì mà đối xử với trái tim tôi như vậy, chà đạp bao điều tôi gầy dựng, bao tự tôn vốn có, bao thức tình cảm tôi tin yêu. Người tổn thương cuối cùng cũng chỉ có em, chỉ mình em thấu, mình em lại ôm những nỗi đau ấy mà khóc ướt cả vầng trăng... Nhưng rồi ai nghe, ai thấu, ai dám đứng ra nghe, thấu hay cảm cho em; tôi sợ ngược lại, người ta còn dùng những đặc quyền của cái mác người tài giỏi, hay ho mà biến bản thân thành người bị hại, biến em thành kẻ phạm tội trong chính thế giới của em, thế giới của tự tôn em xây dựng, người ta cũng đã đạp đổ mất rồi, nhưng cô gái của tôi ơi, sao em lại ngốc đến thế, sao em lại nói ra những lời xin lỗi vô nghĩa, sáo rỗng cùng với tình cảm của em chứ, tôi tự hỏi tại sao em phải chịu đựng, em đã làm gì chứ, em đã làm hết sức mình mà chỉ nhận đau thương, chưa đủ sao, chưa dừng lại sao, sao cứ phải là em? Chỉ vì chưa tài giỏi, chưa xuất chúng em bị coi như đứa con ghẻ trong thế giới màu hồng mà em tưởng tượng và hãnh diện để rồi lại giấu hết yếu đuối vào trong để làm yên lòng người thân, để có sức mạnh mà chiến đấu tiếp trong thế giới màu hồng nhưng là màu hồng của bom đạn nổ ra, của nơi còn ác liệt hơn cả chiến trường đó là thế giới. Xin lỗi thế giới, tôi cũng biết đau, tôi cũng biết sợ, tôi cũng lạnh vì gió đông ùa về, cũng đau khi bị thương và càng đau hơn khi bị đâm vào vết thương, vết thương trong lòng tôi, những vết nứt trong tim tôi, làm sao đây sắp khô cứng lại rồi, chẳng thể lành được nữa...
Lucasta Susan

Comments