top of page
Tìm kiếm

Manh guong vo phan chieu lan cuoi cung cua giac mo trua

Ảnh của tác giả: Uyên NguyễnUyên Nguyễn
Lật một trang thôi, lại một trang nữa, cứ thế sau bao lâu tự lừa dối con tim mỏng manh yếu đuối, người con gái kia lại vô thức nhận ra vỏ bọc cô tự tạo ra rồi tự dày vò mình bấy lâu cuối cùng rồi cũng sụp đổ. Tiếng vỡ toang rõ như âm thanh trong trẻo anh gọi cô lúc chiều tà tan trường! Từng trang kí ức cô loay hoay, lẩn quẩn vừa muốn thoát ra khỏi lại như có phép lạ nhưng mãnh liệt, cùng cực níu đôi chân nhỏ nhắn lại đan xen nhau hiện về.  Khắc khoải có, ấm áp có, đau nhói cũng theo đó mà nương, mà men dọc theo miền kí ức xa xăm xinh tươi hiện về để đâm vào, để khoáy sâu hơn vào vết thương lòng cô cứ nghĩ mình đã quên và phải quên từ lâu! Chuyện tình cô chẳng giống chuyện tình cây sơn trà, không trải qua những cảm xúc đau buồn trống trải từng cơn từ cái lạnh lùng đáng sợ mà bệnh tật mang đến; cũng chẳng phải câu chuyện lãng mạn son sắt thời chinh chiến khiến người ta cay xè khóe mắt khi nhắc đến, có lẽ nó pha lẫn nhiều điều, nhiều tạp chất hơn một tí. Không phải cái thứ tình cảm trừu tượng được chuyển qua từng phân cảnh trong cuốn băng chuyền phim ảnh tình cảm mà đôi ta cùng hẹn đi xem. Có thể nói nó thực tế, nó gần gũi, một chút ngây ngô, một chút rung động, một chút đồng cảm, lại pha chút ngưỡng mộ của cả một quãng trời thanh xuân. Chỉ một tiểu tiết nhỏ tí ti thôi nhưng dưới đôi mắt chìm đắm trong mộng mị mơ tưởng ngày đó, điều ấm áp người con gái này nhận được dường như hóa thân thành một lớp màn âm thầm xây dựng niềm vui rồi niềm tin nơi trái tim mang cả vườn thường xuân. Cô bao lần chất vấn bản thân rằng sống trong quá khứ có vui không, có đáng không? Nhưng sao lại yếu đuối gạt bỏ hiện thực phũ phàng và những điều mới đến mà tiếp tục mắt nhắm mắt mở chấp nhận  ôm hết những bụi hồng ngọt ngào còn vương đọng một miền xa xăm của kí ức. Trong mảnh vỡ của chiếc gương nơi sâu thẳm tâm hồn cô, thứ đồ phản chiếu lại những dòng kí ức mờ nhạt nhưng âm thanh thì rõ như ngày đầu, mọi thứ dường như xoay chuyển đến vùng mộng mơ mười năm trước của cô, ngày tim cô rộn ràng vui tươi dưới nắng thu nhàn nhạt, cái xoa đầu thôi sao lại vấn vương đến thế, một cái an ủi thôi sao cảm hóa đến tận giây phút này, một chút quan tâm thôi sao lại cất giữ mãi như thế? Ai mà chẳng có thời niên thiếu với những suy nghĩ ngây ngô được chung đôi, cất bước cùng một nhịp với chàng trai mình thầm thương, cô cũng chẳng ngoại lệ.  Nhưng giờ đây chỉ dám giằng lòng mình xuống, đâm đầu vào cái guồng quay của công việc như cỗ máy, hàng ngày hàng giờ cười nói nhưng chẳng qua chỉ là vỏ bọc, khi tâm hồn và nỗi lòng cô buông chẳng lơi, khi con người ta đã quá bi quan và tập dần quen với những vết dao cứ hằn dần. Cô của năm ấy,đã từng thích anh, cô của năm nay hình như vẫn còn thích anh, nhưng chẳng dám mơ mộng hay tiếp tục chặng đường bền bỉ mình mình hay biết và chiếc áo tàng hình khi xưa đưa cô đến những trang hi vọng của một tình đầu đẹp đẽ, nay đã cháy rồi, âm ỉ và lặng lẽ, cháy trong cái đêm đông giá lạnh khi tất cả đều chìm trong bóng tối như cái màu một khoảng trời của tâm hồn cô.
Lật một trang thôi, lại một trang nữa, cứ thế sau bao lâu tự lừa dối con tim mỏng manh yếu đuối, người con gái kia lại vô thức nhận ra vỏ bọc cô tự tạo ra rồi tự dày vò mình bấy lâu cuối cùng rồi cũng sụp đổ. Tiếng vỡ toang rõ như âm thanh trong trẻo anh gọi cô lúc chiều tà tan trường! Từng trang kí ức cô loay hoay, lẩn quẩn vừa muốn thoát ra khỏi lại như có phép lạ nhưng mãnh liệt, cùng cực níu đôi chân nhỏ nhắn lại đan xen nhau hiện về.  Khắc khoải có, ấm áp có, đau nhói cũng theo đó mà nương, mà men dọc theo miền kí ức xa xăm xinh tươi hiện về để đâm vào, để khoáy sâu hơn vào vết thương lòng cô cứ nghĩ mình đã quên và phải quên từ lâu! Chuyện tình cô chẳng giống chuyện tình cây sơn trà, không trải qua những cảm xúc đau buồn trống trải từng cơn từ cái lạnh lùng đáng sợ mà bệnh tật mang đến; cũng chẳng phải câu chuyện lãng mạn son sắt thời chinh chiến khiến người ta cay xè khóe mắt khi nhắc đến, có lẽ nó pha lẫn nhiều điều, nhiều tạp chất hơn một tí. Không phải cái thứ tình cảm trừu tượng được chuyển qua từng phân cảnh trong cuốn băng chuyền phim ảnh tình cảm mà đôi ta cùng hẹn đi xem. Có thể nói nó thực tế, nó gần gũi, một chút ngây ngô, một chút rung động, một chút đồng cảm, lại pha chút ngưỡng mộ của cả một quãng trời thanh xuân. Chỉ một tiểu tiết nhỏ tí ti thôi nhưng dưới đôi mắt chìm đắm trong mộng mị mơ tưởng ngày đó, điều ấm áp người con gái này nhận được dường như hóa thân thành một lớp màn âm thầm xây dựng niềm vui rồi niềm tin nơi trái tim mang cả vườn thường xuân. Cô bao lần chất vấn bản thân rằng sống trong quá khứ có vui không, có đáng không? Nhưng sao lại yếu đuối gạt bỏ hiện thực phũ phàng và những điều mới đến mà tiếp tục mắt nhắm mắt mở chấp nhận  ôm hết những bụi hồng ngọt ngào còn vương đọng một miền xa xăm của kí ức. Trong mảnh vỡ của chiếc gương nơi sâu thẳm tâm hồn cô, thứ đồ phản chiếu lại những dòng kí ức mờ nhạt nhưng âm thanh thì rõ như ngày đầu, mọi thứ dường như xoay chuyển đến vùng mộng mơ mười năm trước của cô, ngày tim cô rộn ràng vui tươi dưới nắng thu nhàn nhạt, cái xoa đầu thôi sao lại vấn vương đến thế, một cái an ủi thôi sao cảm hóa đến tận giây phút này, một chút quan tâm thôi sao lại cất giữ mãi như thế? Ai mà chẳng có thời niên thiếu với những suy nghĩ ngây ngô được chung đôi, cất bước cùng một nhịp với chàng trai mình thầm thương, cô cũng chẳng ngoại lệ.  Nhưng giờ đây chỉ dám giằng lòng mình xuống, đâm đầu vào cái guồng quay của công việc như cỗ máy, hàng ngày hàng giờ cười nói nhưng chẳng qua chỉ là vỏ bọc, khi tâm hồn và nỗi lòng cô buông chẳng lơi, khi con người ta đã quá bi quan và tập dần quen với những vết dao cứ hằn dần. Cô của năm ấy,đã từng thích anh, cô của năm nay hình như vẫn còn thích anh, nhưng chẳng dám mơ mộng hay tiếp tục chặng đường bền bỉ mình mình hay biết và chiếc áo tàng hình khi xưa đưa cô đến những trang hi vọng của một tình đầu đẹp đẽ, nay đã cháy rồi, âm ỉ và lặng lẽ, cháy trong cái đêm đông giá lạnh khi tất cả đều chìm trong bóng tối như cái màu một khoảng trời của tâm hồn cô.
Như vậy thôi là đủ rồi cô gái, chỉ hôm nay thôi, dừng tất cả lại được rồi, lời yêu thương năm xưa đành bỏ ngỏ vậy. Tôi ổn, bạn ổn, chúng ta rồi đều sẽ ổn tất thảy cả. Người ta chẳng thường nói điều tuyệt vời nhất của tình yêu chẳng phải là thứ ta đạt được mà là thứ vô hình ta nhìn thấy ở người mình yêu, chẳng hạn như nụ cười ngây ngốc mê say bất giác khi thấy một chút hạnh phúc bao quanh ai kia đó! Buông tay được rồi, hãy trở về với biển cả, trời xanh và với chính hình bóng em!


18 lượt xem0 bình luận

Bài đăng gần đây

Xem tất cả
Mot mien cam xuc!

Mot mien cam xuc!

Nhe tenh tua may hong

Nhe tenh tua may hong

Comments


Bài đăng: Blog2_Post

0867691727

©2021 bởi nguyenthimyuyenqnm. Tự hào được xây dựng từ Wix.com

bottom of page